Đội U23 Việt Nam hiện tại chỉ còn Viktor Lê là cầu thủ Việt kiều duy nhất còn trụ lại sau khi Alex Bùi phải rời khỏi danh sách chính thức.
Vì sao chỉ còn Viktor Lê trụ lại U23 Việt Nam: Câu chuyện hơn cả việc chọn cầu thủ Việt kiều
Danh sách cuối cùng của U23 Việt Nam chuẩn bị tranh tài tại Giải vô địch U23 Đông Nam Á 2025 đã khép lại hành trình của Alex Bùi, đồng thời khẳng định vị thế duy nhất của Viktor Lê. Ở bối cảnh bóng đá Việt Nam vẫn luôn “khát” nhân tố mới từ cộng đồng cầu thủ gốc Việt khắp thế giới, việc một người trụ lại, một người phải ra về lại phản ánh câu chuyện không hề mới: bài toán thích nghi, hòa nhập và đáp ứng yêu cầu thực chiến.
Nguồn tin của Xoilac365 xác nhận, ngay từ khi sang Việt Nam, Viktor Lê đã không mang “mác Việt kiều” như một lợi thế quá lớn. Tiền vệ 22 tuổi này được đón nhận tại CLB Bình Định rồi Hà Tĩnh như một bản hợp đồng nội thuần túy – một cầu thủ phải cạnh tranh sòng phẳng như bất cứ nội binh nào. Qua ba mùa V-League, Viktor Lê không chỉ quen điều kiện thi đấu mà còn dần thích nghi tốt với lối đá tốc độ, thể lực và khả năng xoay chuyển tình huống linh hoạt của bóng đá Việt.

Trận đấu giao hữu với U23 Đài Loan (Trung Quốc) là minh chứng rõ nhất: anh pressing không biết mệt, di chuyển không ngừng và trực tiếp ghi bàn. Việc được HLV Kim Sang-sik tin tưởng trao băng đội trưởng ở hiệp 2 trận đó cũng cho thấy tầm ảnh hưởng mà Viktor Lê tạo ra trong mắt ban huấn luyện.
Ngược lại, Alex Bùi vẫn còn là một “bản nháp” tiềm năng. Có thể hình, có kinh nghiệm đào tạo tại châu Âu, nhưng anh vẫn thiếu những khoảnh khắc tạo khác biệt trên sân. Việc thích nghi với khí hậu nóng ẩm, nhịp độ bóng đá ở Việt Nam là bài toán không đơn giản. Chỉ vài tuần tập trung không đủ để Alex bắt nhịp hoàn toàn với môi trường mới, từ cường độ tập, văn hóa ăn ở, đến cách phối hợp với các đồng đội đa phần đã quen nhau lâu.
Sự khác biệt giữa Viktor Lê và Alex Bùi, về bản chất, không chỉ nằm ở chỗ ai đá hay hơn ở một vài trận giao hữu. Quan trọng hơn, Viktor Lê đã cho thấy anh sẵn sàng sống như một cầu thủ Việt Nam thực thụ: chịu va chạm, chơi lăn xả, chịu gò mình vào các bài tập khắt khe, và quan trọng là hòa nhập tốt vào phòng thay đồ. Anh chưa “sõi” tiếng Việt, nhưng đồng đội vẫn đánh giá Viktor Lê hiểu ý và chịu khó lắng nghe, học hỏi – điều không dễ với nhiều cầu thủ Việt kiều khác.
Nhìn xa hơn, câu chuyện của Viktor Lê cũng phản ánh thực tế: để khoác áo các đội tuyển Việt Nam, việc trở về V-League và tự trui rèn vẫn là con đường khả dĩ nhất. Trên lý thuyết, bóng đá Việt Nam rất cần cầu thủ Việt kiều để nâng tầm đẳng cấp, nhưng nếu không thích nghi được với văn hóa, thói quen sinh hoạt, cách đá – thì dù kỹ năng có tốt đến đâu cũng khó chen chân vào đội hình chính.

Alex Bùi lần này dừng bước là tiếc nuối, nhưng không phải dấu chấm hết. 20 tuổi vẫn còn rất nhiều thời gian để trở lại, nếu như anh đủ kiên trì và sẵn sàng học hỏi cách mà Viktor Lê đã từng đi: sẵn sàng chấp nhận “cày” ở giải đấu khốc liệt nhất trong nước, thay vì chỉ là một “ngôi sao Việt kiều trên giấy”.
Nhìn từ Viktor Lê, bóng đá Việt Nam có lẽ cũng đã nhìn rõ hơn điều quan trọng nhất: “máu Việt” chỉ là khởi đầu, nhưng để đứng vững, phải có một tinh thần Việt thật sự trên sân cỏ. Và đó mới là giá trị lâu bền mà bất cứ cầu thủ Việt kiều nào cũng phải tự mình chinh phục, trước khi mơ đến giấc mơ khoác lên mình màu áo đỏ sao vàng.
Bình Luận